Chúng ta đã bị thuần hóa khi còn bé như thế nào?
Gem
author
Để con cái trở thành mẫu người mà mình muốn, cha mẹ đã ra sức dạy dỗ con cái của mình trong hệ thống thưởng phạt. Thoạt nghe qua không khác gì cách dạy chó, mèo. Nhưng đó là sự thật. Cha mẹ đã dạy con cái mình không khác gì dạy thú nuôi. Họ đưa ra một hệ thống thưởng phạt và áp dụng vào con cái mọi lúc để chúng bị thuần hóa.
Thuần hóa qua hệ thống thưởng phạt
-
Đứa trẻ bị thuần hóa như thế nào
Khi đứa trẻ ngoan như họ muốn, họ sẽ khen thưởng bằng những lời khen, lời yêu thương, món quà, cái ôm… Khi đứa trẻ không như cha mẹ kỳ vọng, họ sẽ phạt nó bằng những lời quát mắng, đòn roi, bằng sự thờ ơ, lạnh nhạt. Đứa trẻ hư sẽ không được quà, không được đi chơi. Dần dần đứa trẻ ép mình vào hệ thống thưởng phạt này hoàn toàn. Nó sợ bị phạt, nhưng nó càng sợ không được thưởng hơn. Nó cố gắng sống khác đi con người thật của mình, sống một cách giả tạo để được thưởng.
Khi lớn lên, hệ thống thưởng phạt này mở rộng ra với anh chị em, với thầy cô, bạn bè, và xã hội. Con người liên tục trừng phạt nhau, phần thưởng cũng ít dần đi. Những đứa trẻ đã bị thuần hóa hoàn toàn bởi gia đình và xã hội.
-
Tự thuần hóa chính mình
Nhưng sự thuần hóa còn đáng sợ hơn, khi đứa trẻ ấy tự thuần hóa chính mình. Nó tự đưa ra một hệ thống thưởng phạt cho bản thân. Nó sẽ trách phạt chính mình, đày đọa, tra tấn bản thân khi phạm phải sai lầm. Nó sẽ ngợi ca và hân hoan khi bản thân đạt được thành tích tốt.
Khi một người đã có thể tự thuần hóa bản thân mình, họ sẽ bắt đầu cam chịu những điều tồi tệ trong cuộc sống. Họ cảm thấy bản thân bị đối xử tồi tệ là đáng đời, là đương nhiên, bởi họ luôn đánh giá bản thân thấp kém. Vì họ luôn chỉ trích chính mình nên họ thấy người khác chỉ trích mình cũng không có gì sai. Họ chịu đựng mọi thứ vì họ cho rằng mình chỉ xứng đáng như thế, không xứng đáng những điều tốt đẹp hơn.
-
Ba kẻ cùng tồn tại trong một con người đã bị thuần hóa
Trong đứa trẻ đã trưởng thành về mặt tuổi tác ấy, có ba thế lực: quan tòa, phạm nhân, kẻ thi hành án. Khi phạm lỗi, đứa trẻ ấy sẽ tự tuyên án cho chính mình, và tự thi hành án với chính mình. Phạm nhân chỉ biết cam chịu, không phản kháng. Đây chính là địa ngục trần gian.
Phản kháng
Không ít những đứa trẻ muốn thoát khỏi địa ngục trần gian này. Chúng bắt đầu chống lại sự thuần hóa từ cha mẹ và xã hội. Chúng cũng chống lại cả sự tự thuần hóa trong mình. Đó là một cuộc chiến khốc liệt. Một cuộc chiến tàn khốc như xé nát con người mình. Nhưng thật ra là đang xé đi lớp bọc giả tạo đã bọc lấy con người ấy suốt nhiều năm qua.
Vỏ bọc ấy bám vào máu thịt của họ, nên họ cảm thấy đau đớn vô cùng. Nhưng không gì quý hơn độc lập, tự do và hạnh phúc. Nên họ quyết gỡ bỏ cho bằng được thứ dối trá ấy ra khỏi mình, để lại được trở về là chính mình một cách tự do. Họ không muốn sống trong thứ tình yêu giả tạo ngoài kia. Họ muốn được gột sạch bản thân và tắm mình trong tình yêu thuần khiết vô điều kiện. Họ không muốn mỗi ngày bày ra nụ cười sượng trân với mọi người, nhưng lại khóc lóc trong lòng. Họ muốn được mỉm cười thật lòng với chính mình một cách thanh bình.
Trở về nhà
Cuộc chiến tàn khốc ấy sẽ gột sạch tâm hồn họ, đưa họ về lại ngôi nhà thiêng liêng của chính mình. Tâm trí họ sẽ không còn vị quan tòa nào, cũng chẳng còn kẻ phạm nhân nào. Họ yêu thương và chấp nhận bản thân vô điều kiện. Bao quanh họ là năng lượng của sự bình yên, là tình yêu thuần khiết. Họ phát sáng và trở thành ánh sáng dẫn lối cho người khác. Họ nhìn thấy vẻ đẹp trong từng khung hình họ nhìn thấy. Họ ngập tràn hạnh phúc và lan truyền hạnh phúc. Họ vẫy gọi tương lai bằng niềm tin. Họ tạm biệt quá khứ không chút hối tiếc. Họ sống trong hiện tại một cách thanh bình.
Trông họ thật trong suốt, thật lung linh, thật ấm áp. Trái tim vụn vỡ nay đã lành. Tâm hồn mù mịt nay trong sáng đến lạ thường. Họ bước đi những bước chân như ôm vào lòng đất. Họ vui hát với những chú chim. Họ nhảy tung tăng như những đứa trẻ. Họ vấp ngã lại đứng lên với niềm tin mình sẽ làm được như niềm tin của những đứa trẻ tập đi. Họ trân trọng từng giây phút của cuộc sống. Họ biết ơn mọi điều trong cuộc sống dù là nhỏ nhặt nhất. Họ đã trở lại ngôi nhà của mình. Họ đã trở về là chính mình.