Mất kết nối với người khác (Nguyên nhân trầm cảm phần 2)
CELLO
author
Chỉ cần quan sát một tí, bạn sẽ nhận ra rằng sự cô đơn đang bao trùm lên nền văn hóa ngày nay. Thoạt nhìn qua, chúng ta tưởng rằng chúng ta chẳng hề cô đơn, vì mỗi ngày chúng ta vẫn đang nói chuyện với nhiều người. Nhưng bạn có thực sự đang được lắng nghe, và bạn có đang thực sự lắng nghe người khác? Chúng ta đã và đang dần mất kết nối với nhau, điều đó gây nên sự trầm cảm.
Chủ nghĩa đơn độc tạo nên sự mất kết nối
Trong một xã hội đang lan truyền nhau tư tưởng “Không ai có thể giúp bạn ngoài chính bạn”, mỗi một cá nhân đều được thúc đẩy tư duy một mình làm mọi thứ. Họ khép cánh cửa với tất cả mọi người, nhốt mình trong “căn phòng riêng”. Cô đơn không phải là nỗi buồn, cô đơn cũng không phải là không có ai bên cạnh. Bạn có thể đang ở nơi đông người, nói chuyện uống rượu với nhau những vẫn cô đơn. Bạn có thể đang nằm trong phòng bệnh đông đúc, có các ý tá giúp đỡ nhưng vì sao vẫn cô đơn? Bởi vì bạn không kết nối được với ai cả.

Sự kết nối không đến từ những lời nói xã giao, cũng không đến từ sự giúp đỡ một chiều. Chỉ có y tá giúp bạn, còn bạn thì không giúp được gì cho cô y tá ấy. Mối quan hệ này chỉ một chiều, vậy nên vẫn không có cảm giác kết nối. Giống như tình yêu đơn phương, bạn và người ấy không có kết nối với nhau.
Bạn có thể thử tính nhẩm xem mình hiện tại đang có bao nhiêu sự kết nối thật sự.
Việc mất kết nối làm con người bị cô lập
Sự cô đơn lâu ngày sẽ kích hoạt sự sợ hãi và cảnh giác trong mỗi con người. Bạn sẽ đề phòng mọi thứ, mọi người, mọi tình huống bởi vì hiện giờ bạn chỉ có một mình, bạn không cảm thấy an toàn. Nền văn minh mà tất cả mọi người đều đang tự hào này đã đẩy con người vào tình trạng bị cô lập. Có những lúc bạn chỉ cần một ai đó để chia sẻ nhưng cũng không có. Đơn giản là bởi vì bạn không có mối liên kết hai chiều nào với ai cả. Những người trong danh mục bạn bè của bạn cũng như thế, họ cũng đang bị cô lập, họ cũng chẳng thể kết nối với bạn.
-
Mất kết nối cộng đồng
Từ lâu con người sống theo bộ lạc, họ sống cùng nhau, hoạt động cùng nhau và giúp đỡ lẫn nhau. Từ ít lâu hơn, con người sống có xóm làng, có hàng xóm, lời nói vui vẻ với nhau mỗi sáng. Việc tán gẫu với nhau mỗi chiều làm họ luôn cảm thấy gắn kết, và có nhau. Gần đây hơn, bạn là đứa trẻ trong một gia đình, có ba mẹ ăn cơm cùng mỗi tối. Cùng kể cho nhau nghe những chuyện ở trường, ở cơ quan làm việc. Nhưng giờ đây bạn lại chỉ có một mình. Quanh bạn không còn cộng đồng, không có bạn bè thân thiết. Bạn không qua lại với gia đình nhiều như trước, hay thậm chí là ngừng gắn bó với gia đình.

-
Sự nghi hoặc tạo nên sự trầm cảm
Sự cô đơn lâu ngày làm cho chúng ta luôn nghi ngờ. Nghi ngờ các mối quan hệ xung quanh. Nghi ngờ sự bền vững, trung thành, chung thủy của tất cả các mối quan hệ. Bạn cực kỳ cảnh giác với mọi thứ, đánh hơi như một con chó để cố gắng tìm ra sự bất thường. Bạn suy diễn mọi thứ theo hướng tồi tệ nhất, và sẵn sàng công kích người khác dù cho họ chưa hề tấn công bạn.
Càng ngày bạn càng sợ người lạ. Bạn sợ giao tiếp với mọi người, bạn sợ thân thiết với một ai đó. Bạn sợ chính điều mà mình cần nhất- sự kết nối.
-
Sự văn minh làm con người không còn kết nối với nhau
Văn hóa “không ai giúp mình ngoài chính mình” đã in sâu vào mỗi con người. Văn hóa ấy thúc đẩy cuộc sống một mình trên danh nghĩa của sự độc lập, nhưng thực chất lại là sự cô lập. Bạn từ chối sự giúp đỡ của người khác vì cho rằng chỉ mình mới giúp được mình. Bạn từ chối giúp đỡ người khác vì nghĩ rằng chỉ có họ mới giúp được chính họ. Tại đây liên kết bị đứt gãy. Không có tương tác hai chiều, và cũng có rất ít tương tác một chiều. Chúng ta đều cố gắng làm mọi thứ một mình.

Dù cô đơn, nhưng văn hóa kết hôn và sinh con vẫn tồn tại. Nó dồn con người ta vào bế tắc. Họ chẳng thể giao tiếp được với vợ chồng, con cái của mình. Dù ngủ cùng nhau, ăn cơm cùng nhau nhưng lại chẳng có kết nối nào. Họ ngồi cùng nhau trong một căn phòng nhưng trên tay mỗi người là một chiếc điện thoại. Có lẽ kết nối sâu sắc nhất mà con người ngày nay có là với chiếc điện thoại của mình. Họ lao vào lướt facebook, tiktok, xem phim, nghiện game chỉ để tìm kiếm sự kết nối ảo. Bởi lẽ họ sợ hãi kết nối thật.
Chính sự cô đơn giết chết một gia đình. Gia đình không phải là tập hợp những cá thể cô lập. Gia đình vốn dĩ là nơi tập hợp những con người có kết nối với nhau, yêu thương, quan tâm và giúp đỡ lẫn nhau.