Mất kết nối với thiên nhiên (Nguyên nhân trầm cảm phần 5)
CELLO
author
Cuộc sống hiện đại đẩy con người ra xa khỏi thiên nhiên. Những con đường khói bụi, những tòa nhà chọc trời, những dãy nhà san sát chiếm hết vị trí của thiên nhiên. Sự mất kết nối với thiên nhiên gây nên sự u uất trong mỗi con người. Nhưng đây lại là một yếu tố gây trầm cảm khó được nhận biết nhất. Bởi cuộc sống hiện đại thúc ép con người rời xa thiên nhiên quá nhiều.
Nguyên nhân mất kết nối với thiên nhiên
-
Mất kết nối với cơ thể

Cơ thể chúng ta được tạo ra là để di chuyển. Đôi chân đi trên đất, đôi tay để cầm nắm vật hữu hình. Chúng ta hít thở không khí và ăn uống để duy trì sự sống. Nhưng thật đáng buồn, chúng ta chẳng hề để ý đến những điều này. Chúng ta chẳng biết mình đang đi, cho đến khi vấp phải hòn đá. Thậm chí trong cuộc sống hiện đại, chúng ta rất ít di chuyển bằng chân. Chúng ta chẳng biết mình đang ăn gì, đang nhai gì, cho đến khi hóc phải chiếc xương. Chúng ta dường như đang xa rời sự sống.
-
Né tránh thiên nhiên
Chúng ta vốn dĩ là một sinh vật đang sống trong trái đất này. Bản chất của trái đất là tự nhiên: hoa cỏ, cây cối, sinh vật, biển núi, trời mây. Nhưng con người đi theo nhịp sống hiện đại, dần tách mình ra khỏi trái đất. Họ chẳng còn xem mình thuộc về trái đất. Họ xem trái đất như một nô lệ phục tùng mình. Thậm chí còn nghĩ rằng trái đất chứa đầy những điều xấu xa mà họ muốn né tránh.
Những đứa trẻ không được nghịch đất, cũng chẳng được chơi đùa dưới mưa. Cha mẹ dạy con mình tránh xa tất cả các loài vật. Đến cả thú cưng cũng không nên có. Đi chân trần trên cỏ là không nên. Loài người ngày càng tự cô lập mình.

Có bao giờ trên đường đi làm bạn thử ngắm nhìn những hàng cây bên đường? Có những gia đình mỗi năm chỉ ra biển một lần hoặc không. Thiên nhiên như một thứ dơ bẩn xấu xa mà con người luôn né tránh. Họ né tránh những con côn trùng, những động vật lớn và cả những thú cưng như chó mèo. Chính tư tưởng đó đã làm con người mất kết nối với thiên nhiên.
Thiên nhiên có thể giúp gì cho bạn?
-
Bạn quan sát được sự sống
Khi hòa mình vào thiên nhiên, bạn sẽ quan sát được sự sống. Trong lối sống “bình thường” ngày nay, con người chạy theo cuộc đua vật chất, và dần quên mất có sự sống đang tồn tại bên trong mình. Ngắm nhìn cỏ cây hoa lá sẽ giúp bạn nhớ đến sự sống thật sự. Bạn chợt nhận ra rằng có những sự sống thật đẹp nhưng chẳng hề chạy đua theo điều gì. Có những sự sống đang tồn tại, nhưng không bị lãng quên như sự sống của bạn, chúng đang được thể hiện một cách trọn vẹn. Có thể điều ấy sẽ giúp bạn nhận ra sự sống bên trong mình.
-
Thiên nhiên kết nối bạn với vũ trụ
Bạn nhìn những dòng suối, biển cả và núi non, bạn nhìn thấy sự diệu kỳ của vũ trụ- thứ đã tạo nên vạn vật và cả bạn. Mọi thứ diễn ra thật hài hòa để tạo ra một vũ trụ có nhịp điệu, một thiên nhiên có âm hưởng. Thiên nhiên kết nối bạn với vũ trụ. Thiên nhiên giúp bạn kết nối với vũ trụ bên trong mình.

-
Tâm tĩnh lặng hơn
Đứng trước thiên nhiên rộng lớn, quanh bạn chẳng còn ai. Những tần sóng não, những năng lượng của người khác không còn. Điều đó giúp tần số rung động của bạn ổn định hơn. Không bị tác động tâm lý, tâm trí của bạn trở nên bình lặng hơn. Bạn mở lòng đón nhận năng lượng của tự nhiên, hít thở cùng hoa cỏ.
-
Bạn chọn “sống”
Âm thanh của sự sống, mùi hương của sự sống, sắc màu của sự sống giúp bạn nhận ra bản thân là sự sống, không phải cỗ máy. Bạn chọn “sống”.
Kết nối lại với thiên nhiên
Tuy nhiên, nhiều người lại cảm thấy lo lắng, bồn chồn trước thiên nhiên, họ thà lựa chọn tiếp tục mệt mỏi, chán nản trong căn phòng nhỏ bé, quanh quẩn trong thành phố chật chội.
-
Kết nối với thiên nhiên là bẩm sinh của con người
Yêu thích thiên nhiên là đặc tính bẩm sinh của con người. Nhưng vì cuộc sống vốn có từ nhỏ đã không được tiếp xúc nhiều với thiên nhiên, nên chúng ta e dè trước thiên nhiên rộng lớn. Chúng ta sợ hãi trước thiên nhiên bao la. Trong không gian nhỏ hẹp bạn cảm thấy an toàn hơn. Vì bạn đã biết hết tất cả những thứ trong căn phòng chật hẹp ấy. Bạn nghĩ rằng mình có thể kiểm soát được mọi thứ trong không gian bé nhỏ ấy. Trong thành phố chật chội mà bạn đã sống lâu nay, bạn cảm thấy dễ chịu hơn, vì đã quen với sự ngột ngạt ấy. Bạn đã quen với mọi thứ ở đó.

-
Chấp nhận sự nhỏ bé của mình
Con người lớn lên và mắc kẹt trong mớ suy nghĩ hỗn độn không lối thoát. Dần dần bạn trở thành tù nhân của bản ngã, nơi không một chút không khí nào có thể xâm nhập được. Vì rằng bạn đang ôm nhiều nỗi lo lắng, vì rằng bạn đang hoang mang với chính mình, nên không dám tiến đến một nơi nào mới. Vì rằng con người sợ hãi, nên ngày càng thu hẹp mình lại để tránh tất cả mọi thứ xung quanh.
Trước thiên nhiên rộng lớn, con người nhận thấy mình quá nhỏ bé. Bạn choáng ngợp trước sự bao la ấy. Quanh bạn không có những bức tường bao bọc, nên chẳng thể đóng sầm cánh cửa để chạy trốn như cách bạn vẫn luôn làm.
Bạn biết gì không? Không chỉ bạn nhỏ bé trước thiên nhiên, mà cả những suy nghĩ, những mối lo âu to lớn chiếm trọn tâm trí bạn cũng sẽ nhỏ bé trước thiên nhiên. Có thể bạn sẽ nhận ra rằng đứng trước tự nhiên, mọi thứ đều bé bỏng. Cả những lo âu của bạn cũng không lớn đến thế, chẳng lớn như bạn nghĩ. Những chấp niệm của mình cũng chẳng cần phải bảo thủ đến thế. Vì bạn hiểu mọi điều thật nhỏ bé đối với vũ trụ.

Chỉ có sự sống là tỏa hương sắc, là tồn tại thật sự. Còn mọi suy nghĩ đều chỉ là sự tồn tại nhất thời nhưng bị chúng ta kéo lê lết theo mỗi ngày.